Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết.Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.Rồi về tủ để đồ mặc đồ.Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
