Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Tuổi phát dục đâm không bình thường…Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.Nhưng thấy cũng hay hay.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.Cái nồi inox đen sì.Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.