Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.Làm gì có lí do gì mà khóc.Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.Đó là một niềm an ủi.Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
