Chúng là những bước chân của suy nghĩ.Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.
