Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi.Vậy chúng ta nên nhớ quy tắc thứ bảy này:500 dặm mà không thấy bệnh khác chút chi, phải không? Ba biết vậy vì chính con làm cho con sinh bệnh.Cơ thể cũng như tinh thần con không đau ốm gì hết.Rồi tôi nhắm mắt lại, nghe hơi phì từ vói ra.Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện.Nếu gặp một người dắt một con chó đẹp ở ngoài đường, luôn luôn tôi khen con chó đẹp.Và tôi làm đúng như vậy.Rồi một hôm, ông hoảng sợ thấy bị đầu độc lần lần do chất thán khí ở lò sưởi xì ra! Làm sao bây giờ? Chỗ cầu cứu gần nhất cũng xa trên 200 cây số, phải đi vài tháng mới tới.Bạn đối với họ ra sao? Bạn lãnh đạm ngó họ, hay cảm thương tự hỏi họ có uẩn khúc chi mà chán chường đến vậy? Như người phu trạm chẳng hạn, mỗi năm đi hàng trăm cây số, mang thơ lại tận nhà bạn, có bao giờ bạn thấy thương người đó hoặc tha thiết muốn biết tình cảm họ ra sao không? Có bao giờ hỏi họ "đi nhiều như vậy có mệt, có chán không?".
