Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.Nhu cầu của bạn không cao.Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Ông đã quên những lạc thú ấy.Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.