Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.Tôi bảo: Chào chú.Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.
