Tôi làm trong năm phút.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Cô gái bảo: Vô duyên.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ.Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không.