Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu.Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
