Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.