Họ sẽ luôn phải cúi đầu.Tôi ngồi như tượng đá.Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.