Còn gì bình thường hơn? Thế nhưng vô phương chốn chạy, không còn ngõ thoát.Nó tượng trung cho sự chuyển hoá sâu sắc nhất mà bạn có thể hình dung được.Căn bản mà nói, nó có nghĩa là bạn muốn tương lai, chứ không muốn hiện tại.Song lẽ, không thứ nào trong số đó thu hút toàn bộ chú ý của bạn.thoạt đầu, chọn các bộ phận khác nhau trong cơ thể bạn để tập trung chú ý một cách ngắn ngủi nhất: bàn tay, bàn chân, cánh tay, cẳng chân, bụng, ngực, đầu, và vân vân.Sẽ có những lúc năng lượng ấy hạ thấp cũng như lên cao.Đau khổ được tạo ra theo cách đó cuối cùng sẽ buộc bạn phải thoát ra khỏi trạng thái vô minh của mình.Vì vậy, quan sát các xúc cảm cũng quan trọng không kém so với quan sát các ý nghĩ sao?Sự hiện trú của bạn cần phải toàn triệt.Hãy để cho nó trở thành sự hồi sinh, sự phục sinh của bạn.