Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.