Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Là oang oang toàn thứ mình không biết.Ra trường bác khao to.Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.