Khi thời gian làm việc của anh sắp kết thúc, nỗi lo lắng lớn nhất của anh là những dụng cụ của anh phải trao cho đúng người.Ở tuổi 39, ông được chỉ định làm chủ nhiệm khoa Nội trường Đại Học Khon Kaen và được phong hàm Phó giáo sư.Nhưng tai họa ấy lại là điều phúc lành vì nhờ đó, ông có thời gian để nghiên cứu về căn bệnh ung thư mà ông yêu thích.“Tôi xem đó là một vấn đề phụ nhưng tôi sẽ rất vui mừng nếu mình giúp đỡ được những người tàn tật khác bằng cách chứng minh rằng mình có thể thành công bất chấp trở ngại cá nhân”.“Từ một con người chỉ có thể bò lê bò lết như một con chó và ăn xin trên đường, bằng sự làm việc cật lức của mình, tôi đã trở thành một phép lạ ở Đài Loan.Vậy là tôi bắt đầu đọc lại, không chỉ một lần mà nhiều lần như tác giả đề nghị.Để thoát khỏi sức ép của cuộc đấu tranh chính tri sau đó, ông đã đến Hongkong, sự chuyển đổi địa bàn này hóa ra lại may mắn.Mặc dù từng là sinh viên ngành sinh học,điều này chưa từng xảy đến với tôi .Nó phải trải qua tất cả những lần đánh bóng để "kim cuơng" hiện ra .“ Nếu cuộc đời bạn không gặp phải thất bại, có lẽ bạn sẽ không có đủ bản lĩnh.