Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.Chả thằng nào là không biết quay cả.Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.