Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa.Tôi không thể quên được cái ngày đi dạy đầu tiên của mình.Đôi khi tôi có những nguyên tắc cứng đến bệnh hoạn như vậy, nhưng tôi chấp nhận vì tôi nghĩ nó tạo nên nét đặc trưng riêng của mình.Định cảm ơn nhưng sao thấy kỳ kỳ nên im luôn.Bà đã đứng tuổi, gương mặt khắc khổ nhưng ngời lên vẻ phúc hậu lạ thường.Thà đứng lại để suy nghĩ thật kỹ còn hơn là nhắm mắt vội bước một con đường mà bạn không chắc nó sẽ dẫn về đâu.Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi.- Ấy chết, con qua nhà bác Tư làm gì, hôm nay Mồng 1 Tết, không được đi lung tung đâu nhé, như thế không ngoan đâu!Bỗng chiếc khăn quấn đầu của cụ rơi xuống, bà lọm khọm cúi xuống nhặt chiếc khăn lên một cách đầy khó khăn.Theo thói quen, trước khi vào cơ quan, ba Chíp ghé vào quán cà phê quen thuộc ngồi nhâm nhi ly bạc xủi cùng bác Hùng làm cùng cơ quan.
