Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ.Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.