Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.Hầu hết là những người sống có trước có sau.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.Chào chị, em cảm ơn, đi ra.Trẻ con hay người lớn.Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
