Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
