“Sao anh không nói gì, sao anh không giữ em lại, nếu anh chỉ nói một lời em sẽ bỏ tất cả để nằm trong vòng tay ấm áp của anh mãi không xa rời?! Tại sao… tại sao chứ?”.Mỗi lần có một món đồ nào của tôi vô tình lọt nhằm vào "địa phận" riêng của chị ấy thì y như rằng lại có một trận khẩu chiến xảy ra.Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.Sao ko yêu và khóc như trẻ thơ, hành động và suy nghĩ như người lớn?”Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi.không có trái tim mềm thì không có bờ vai rộng, không có dại khờ ngốc thì nào đâu có vụn dại thương.Cái mùi hơi đất bốc lên sau những cơn mưa đầu mùa có thể khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đối với tôi nó lại mang đến một cảm giác khác, một cảm xúc lạ,Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi.Tóm lại, bất cứ một công vệc gì cũng đều có cái giá của nó, không có công vệc nào là quá dễ dàng và thoải mái.Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này: