Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn.Không có gì so sánh với nó được.Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy.Về thời gian, bạn không phải là Hoàng đế Ba Tư mà! Xin phép bạn cho tôi trân trọng nhắc bạn rằng bạn không có nhiều thời gian hơn tôi.Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn.Mặc dầu vậy, ông ta vẫn nhất định coi những giờ làm việc từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều là khoảng thời gian chính trong ngày, còn 10 giờ trước và 6 giờ sau khoảng đó là phụ, chỉ như một đoạn mở và một đoạn kết vậy thôi.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui.
