Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới.Nên nhớ con người thường có cái tính trời phú là luôn thích nói về những vấn đề của mình hơn là của người khác! Một cái răng sâu của bạn thì dĩ nhiên làm bạn đau đớn, nhức nhối hơn nhiều so với một nạn đói kém bên xứ người.Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington.Làm sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện ấy, họ cũng… run như mình thôi.Trước khi nói những lời như vậy, tại sao bạn không nghĩ rằng khi nghe nó tang chủ còn xốn xang đến chừng nào.Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc.9 giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt.Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles.Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy.Thời tiết không khá lên nhưng thang máy đã hoạt động lại.
