Ngại nói là ta mất xe.Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Đừng sa sầm mặt như thế.Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.