Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.Dù lúc đó chả nghĩ gì.Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.Chúng là những kiệt tác.Có bon chen bẩn, ác.Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.Mà đời người thì có mấy đâu.