Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh.Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.Làm một bài thơ dở để được khen.Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.Chúng tôi mò mãi không thấy.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Xã hội loài người thì phải như thế.Tôi không có bản lĩnh.
