Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Thôi thì dùng vào chỗ khác.Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
