Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Hôm sau đi thi thấy bình thường.Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.Vẫn chứng nào tật nấy.Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.