Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm.Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.
