Mọi người đang chờ đợi vị tân giám đốc mà Flint vừa tuyển dụng.Thomas Watson đã tham gia vào công cuộc khổng lồ đó, không chậm trễ và tiên phong.Có nhiều điểm trùng hợp ở đây, nếu Watson tiếp nhận CTR được gọi là mớ hỗn độn thì Ollila cũng cầm trong tay một Nokia già nua, suy sụp nhưng đồ sộ.ăn là chuyện bình thường (và phụ nữ chưa có chỗ đứng trong lực lượng công nhân trong các nhà máy).Khi sử dụng IBM, khách hàng bao giờ cũng có sự nể phục lẫn tự hào.Một cơ sở bé xíu rất đỗi bình thường thì liệu có mang trong người sứ mệnh xã hội? Trong một thời gian dài, cơ sở hoạt động cầm chừng, cho đến một ngày ông chủ của nó thay đổi cách nghĩ: tôi không bán tủ sắt nữa, mà sẽ bán giải pháp lưu trữ hồ sơ văn phòng.Đến Boston, Watson đọc được Đại học Havard đã công bố trên báo về bộ não tự động của Harvard.Đến thế hệ Gerstner thìgần như đã bỏ hẳn cũng với nỗ lực cứu IBM thoátkhỏi tâm trạng cứng nhắc của nó.Khi Watson đến CTR làm CEO vào năm 1914, lúc ông 40 tuổi, các nhân viên IBM đã thấy trên bàn ông chữ THINK được viết hoa.Khi nói đến Thomas Watson, thật ra chúng ta không nói đến quy mô lớn của IBM (con trai ông sẽ làm điều đó) mà nói đến nghệ thuật lãnh đạo kiệt xuất của ông, là nói đến khoa học quản trị doanh nghiệp hiện đại, là đối nhân xử thế.