Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.Hình như mắt tôi rơm rớm.Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
