Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.Hắn cũng thông minh đấy chứ.Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.