Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Con nói chuyện với bác này.Bắt đầu khó nghĩ đây.Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.Nhưng mưa dầm thấm lâu.Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.Chưa nổi, đồng chí ạ.Bạn còn phải sống dài dài.Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
