Cho nên trong điều kiện bị đồng hóa với tâm trí, thiếu tỏ ngộ, thì cái tôi khi được gọi là một cách sai lầm niềm vui thường là khía cạnh lạc thú ngắn ngủi của cái vòng luẩn quẩn khổ đau/lạc thú.Và tuy vậy, đây không phải là trạng thái vị ngã, mà thực ra là trạng thái vô ngã.Tôi đã nói về điều này rồi.Đối với tôi, khoảnh khắc hiện tại vô cùng bất hạnh; nó chẳng giải thoát được gì cho tôi cả.Chẳng phải tôi chỉ đang tạm thời tránh né chúng sao?Bạn cốt yếu vẫn là chính bạn.Những nghi vấn hay khước biện đôi khi có thể nảy sinh trong đầu bạn.Nó cảm thấy dễ bị tổn thương và bị đe dọa, cho nên nó sống trong tình trạng sợ hãi và thiếu thốn.Bằng cách tập trung vào cái thoáng chốc này và cố không dùng tâm trí đặt tên cho nó, bệnh tật rút lại chỉ là một hay vài nhân tố như đau đớn, suy nhược, hay bất lực về mặt thể xác.Ngoài thời điểm này không thể có sự cứu rỗi nào nữa.