Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.
