Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.Hạn chế ra ngoài nữa.Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú.Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
