Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luậtÔng nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.Rồi chúng tôi vào phòng tập.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
