Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng.Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.Giữa hiện thực và huyền ảo.Cô không dám nhìn vào ai.Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ.Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
