Sau lấy mủ ni che tai mà đi theo con đường đã vạch sẳn, mặc những lời thị phi của người đời".Sau vào phòng riêng của bác sĩ; trông nét mặt ông mà chúng tôi kinh hoàng.Về sau bánh đặt làm nhiều quá, bà phải mở tiệm, vì bếp nhà không đủ chỗ; lại mướn hai người nướng đủ thứ bánh.Rồi khi đọc cuốn Quẳng gánh lo đi, tôi thấy hết ưu tư, nhẹ hẳn người.Bất cứ thầy thuốc nào cũng biết rằng muốn chữa bệnh nhân bị bệnh thần kinh, trước hết phải bắt họ hoàn toàn nghỉ ngơi.Chúa đặt tôi tới dòng nước trong.Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.Nhưng ông không điên.Bạn và tôi, chúng ta thường thấy một vật gần như trống rỗng; bóng đèn điện.Nhưng truyện bà là truyện thiệt chớ không phải tưởng tượng đâu.