Cứ mỗi bước lại có một bức tường, mỗi bước lại có một cái bẫy.Anh bán vé số và hoa suốt cả ngày, chỉ đi học buổi tối.Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng dẫn đến kết cục là sự sỉ nhục mà xã hội “dành cho” sự thất bại, điều này dẫn dắt ta trở lại với những gì tôi đã nhắc đến trong chương trước – xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và tiêu cực lên kinh nghiệm thất bại.Họ đã quá thành công trong việc “nhận” và chính việc này đã làm cho họ tự cho mình là trung tâm nên không có hạnh phúc thực sự.Những người giúp việc mà nah có được đã không hiểu hết quan điểm của anh; họ nghĩ anh là kẻ lập dị, gàn dở khi cứ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc của mình từng chi tiết một.Khi phát hiện ra Nhật Bản không thể chiến thắng vì khu vực này quá rộng,ông ta trở về Nhật và hoạch điịnh sự bại trận của quân đội Nhật.Khi công ty bị phá sản, tôi cảm thấy rất xấu hổ.Vâng, tôi xin lặp lại: đau đớn, rắc rối và đau khổ là điều không dễ chiu chút nào nhưng lại là một phần thiết yếu của cuộc sống.Karunanidhi tham gia chính trị khi còn là một cậu học trò 14 tuổi .Lúc 22 tuổi, ông đến Indonexia không một xu dính túi.