Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Vậy thì nó là một giấc mơ.Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.