Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Trông cậu buồn cười quá.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.