Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Gặp ở rất nhiều nơi.Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.Dù chỉ là một nhân vật.Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).
