Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Chúng tôi mò mãi không thấy.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Tôi cũng tưởng mình đùa.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.