6- Nó bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, nó là hình ảnh bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu, và là thuốc mầu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu.Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ.Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ.Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú.Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó.Cái ảo thuật của lời khen đó có nên dùng trong gia đình không? Tôi tưởng không có nơi nào người ta cần dùng nó - mà cũng xao nhãng nó - bằng trong gia đình.Tôi thấy bà chế ra được nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen.Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm.Than ôi! Xã hội đầy những hạng như vậy, tham lam, hẹp hòi và ích kỷ.Cha mẹ cậu nghèo lắm.
