Phố phường quanh nhà lại bình thường.Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.Không ngủ cũng phải nằm.Như thể kéo một con vích lên bờ.Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.Chả là hôm qua có chuyện.
