Nói khác đi, bạn đang chờ đợi một biến cố kịp lúc để cứu vớt mình.Để cho tình yêu triển nở, ánh sáng hiện trú của bạn cần phải đủ mạnh để bạn không còn bị khống chế bởi chủ thể suy nghĩ (tức tâm trí) hay bởi cái quầng chứa nhóm đau khổ, và nhận lầm chúng là con người bạn.Lúc ấy bạn sống trong trạng thái ân sủng và khinh an, tuyệt không còn có ý tranh đoạt gì nữa.Nhưng cái làm tôi ghê tởm nhất chính là sự tồn tại của bản thân mình.Nghiện ngập có đặc điểm gì? Rất đơn giản, bạn không còn cảm thấy mình có quyền chọn lựa lúc nào suy nghĩ và lúc nào nên dừng lại.Cái quá khứ mà bạn nghĩ đến là một dấu vết ký ức, lưu trú trong tâm trí, là một cái Bây giờ trước kia.Niềm tin có thể làm cho bạn thấy dễ chịu, thấy được an ủi.Chỉ quan sát trơn thôi.Bạn không vâng phục đối với khái niệm “bệnh tật”.Nếu có, điều đó có nghĩa là bạn không biết tha thứ, không biết khoan dung.