Vậy bạn phải tiến chầm chậm.Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao.Thành thử, lần trước bạn tới nghe hòa nhạc, chỉ thấy thích và mê mẩn như một em nhỏ ngó những đồ chơi bóng lán, tóm lại, bạn chỉ có mặt ở đó thôi; còn lần này thì khác, bạn hẳn đã thực là sống.Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà.Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque.Tôi la lớn lên như vậy.Nếu bạn không ra mặt thì tôi xin tiếp tục chuyện trò với những bạn đang lo âu, phiền muộn của tôi, với vô số tâm hồn đương bị ám ảnh, đau đớn vì năm này năm khác cứ trôi, trôi đi, trôi đi mà chưa tìm ra cách cho đời sống trơn tru.Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu.Nghĩa là mình phải tự ngắm trân trân cái bộ mặt của mình trong gương, dù có phải thất vọng cũng ráng chịu.
