Chẳng có gì đáng bực cả.Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.Tuổi phát dục đâm không bình thường…Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Ông bảo: Em nói tiếp đi.