Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Tôi xịt xịt xịt lên đầu.Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.Nhà văn nhìn vào mắt nàng.Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
